Bún bò cay Bạc Liêu giữa lòng cố đô Huế
Dưới mưa Huế dai dẳng, cái nóng bỏng của bún bò cay Bạc Liêu trong miệng xua tan lạnh thấu xương, len lỏi kết nối hương vị quê hương.
Bún bò cay Bạc Liêu vốn nổi tiếng ở miền Tây, được đóng thùng xốp mang lên Sài Gòn cho “ tín đồ” bún bò cay thưởng thức. Chuyện chưa dừng lại, một đứa em biết anh mình – đang hưu trí ẩn cư ở Huế, từng sống 40 năm ở Bạc Liêu – Cà Mau – nghiện món này nặng, nên cấp đông gửi ra Huế để anh mình ăn mà nhớ thời rong ruổi phương Nam.
Người anh nhận hàng, vội ra chợ mua bún tươi, rau ăn kèm, rồi hâm nóng nước dùng và thịt bò sau hành trình dài từ Bạc Liêu đến Huế mộng mơ.
Tô bún bưng ra nóng hổi, khói nghi ngút. Nước dùng đỏ au màu dầu điều, sánh nhẹ từ nước dừa, thơm thoang thoảng quế hồi. Thịt bò cắt vuông vức lẫn gân dai giòn, thấm sa tế cay xé lưỡi – cái cay nồng của ớt sừng trâu Bạc Liêu, bùng nổ phóng khoáng, khác hẳn kiểu cay tê tê mắm ruốc Huế. Sợi bún mềm mượt, rau kèm chỉ húng quế và ngò gai giản dị.
Húp muỗng đầu, vị cay xộc lên mũi, mồ hôi lấm tấm dù Huế se lạnh. Cái cay như cuộc nổi loạn giữa cố đô trầm mặc.
Tô bún bò cay Bạc Liêu giữa lòng cố đô Huế. Ảnh: Đào Minh Tuấn.
Huế dạy ta chậm rãi, thanh tao với bún bò quê nhà chả cua, giò mỡ. Còn Bạc Liêu qua tô bún bò cay này lại như gã công tử phong lưu, đánh thức mọi giác quan. Ăn giữa Huế, tô bún trở nên lạ lẫm mà quyến rũ – cuộc gặp gỡ giữa miền thơ mộng dịu dàng và miền sông nước nồng nàn.
Gắp miếng thịt chấm muối ớt chanh, gân sần sật, thịt mềm tan, vị cay mặn hài hòa. Ẩm thực Việt Nam chính là thế: Không biên giới. Một tô bún miền Tây hiện diện giữa Huế, hòa quyện kỳ lạ với không khí nơi đây. Dưới mưa Huế dai dẳng, cái nóng bỏng trong miệng xua tan lạnh thấu xương, len lỏi kết nối hương vị quê hương.
Ăn xong, lòng ấm áp, vị cay còn đọng lại. Huế vẫn là Huế, nhưng hôm nay nhờ tô bún bò cay Bạc Liêu, cố đô thêm chút phóng khoáng, chút nồng nàn từ miền đất xa.
“Rứa đó! Ngay tại Huế vẫn ăn được bún bò cay Bạc Liêu chính hiệu. Có chi mô nờ…”, người anh chia sẻ.


