Chạy bộ để du lịch, thu vào tầm mắt vẻ đẹp yên ả của Angkor
Tham gia giải chạy Khmer Empire Marathon diễn ra tại tỉnh Siem Reap của Campuchia vào những ngày đầu tháng 8, chị Phan Thu, với đam mê chạy bộ đường trường, đã cùng những người bạn của mình trải nghiệm cung đường chạy quanh Angkor – “Thành phố của những ngôi đền” và mục sở thị nét đẹp bình yên của di sản thế giới.
Khoảng sau 3 năm đầu tiên cuốn vào môn chạy bộ, tôi chuyển ý định “chạy có số má” thành “du lịch chạy bộ”.
Về bản chất, tôi không thích “các con số” nói chung, và hơn hết là tôi tập tành thiếu sự chuyên tâm, nên càng chạy bộ càng không tiến bộ, chỉ được mỗi cái bền, lì, ít khi nghĩ đến hai từ “bỏ cuộc” trước khi không đủ lý do.
Thế là, hai tiếng “du lịch” được tôi cùng những người bạn trong vòng tròn chạy bộ (đôi khi cũng chẳng phải là chạy bộ) viện dẫn cho việc lên đường đi chơi là chính nhưng chạy bộ là không thể thiếu! Cứ thế, chúng tôi cũng léng phéng được vài cuộc đua “đi đến nơi, về đến chốn” tại Singapore với một đường chạy bán marathon và một đường chạy full marathon giữa đêm “chật chội mùi cơ thể của những người tham gia”, rồi cả Đài Loan (Trung Quốc), nơi có kiểu khí hậu mà tôi rất ưng, với cự ly bán marathon, chạy xong liền thưởng thức trà của họ là đúng điệu.
Chị Phan Thu bên danh sách các vận động viên tham gia giải chạy. Ảnh: NVCC
Nếu đời này không có Covid thì theo kế hoạch đã “đập tay”, chúng tôi sẽ vượt đại dương, lấn chân sang Châu Âu hay Mỹ, miễn là nơi đó có ba tiêu chí phù hợp. Một là, có giải chạy mở cho “không ngoại trừ ai” tham gia với cách tiếp cận thân thiện. Hai là, thời gian, địa điểm và chi phí nằm trong biên độ cho phép trung bình của hầu hết thành viên. Ba là, có 1 đội trưởng và ít nhất 2 đồng đội trong một chuyến đi như thế (Đội trưởng sẽ là người lo tất hoặc “nói là bọn còn lại phải nghe”, còn đồng đội là phải có từ hai người trở lên). Nguyên tắc 2/3 đồng thuận là mọi việc sẽ được dàn xếp, không có tranh cãi nào xảy ra mà lại không có cách xử lý, thế mới là “Team”!
Rồi Covid cũng đi qua. Ít ra, chúng tôi vẫn còn “vướng” 1 cái BIB (số báo danh thi đấu dành cho vận động viên) và lời hẹn “chạy quanh Angkor” từ khi nào đó chẳng nhớ nổi, may mắn vẫn còn đó một đội trưởng xuất sắc và email nhắc hẹn của ban tổ chức gửi. Thế là lập team, vượt hơn cả 3 tiêu chí phù hợp, đó là có thêm nữ “thần kinh nhưng mà xinh”, không chạy bộ, lại gom được đồng bọn khiến cho team có độ phong phú miễn bàn, cứ vậy yên tâm lên đường làm cái huy chương 21km như một chuyến đi chơi.
Trước ngày khởi hành đến Siem Reap, nơi diễn ra cuộc đua, thì team “rụng” dần. Sang đến đó lại “rụng” tiếp, cuối cùng chỉ còn lại 3 đứa. May là vẫn còn đủ đầu tàu, khoang giữa và đuôi bọc lót.
Những đồng đội chí cốt luôn bên chị trong suốt giải chạy. Ảnh: NVCC
Trước khi đi, bao nhiêu lời can, lời đánh tiếng “nắng lắm!”, “khói bụi lắm!”, “khó chịu lắm!”… khiến tôi có phần hoang mang, lo không đủ sức khỏe để luyện tập cho giải Vietnam Mountain Marathon cự ly 70km sắp đến, nhưng rồi lại tự nhủ “không thử thì làm sao biết, và Angkor cũng là nơi đáng để dành thời gian”.
Thế là, gỏn gọn một balô kéo 7kg, trải nghiệm Air Asian lần đầu, phó mặc mọi việc cho đội trưởng, tôi cứ thế mà đi…
Siem Reap đón bọn tôi bằng nắng trưa gắt gỏng, rát hết mặt và tay. Ái chà! Có khi mai phải thế này: “Chạy nhanh về trước khi nắng lên? Chạy chậm để thưởng thức những ngôi đền quanh Angkor? Chạy để lên bục (vì ở đây ít dân chuyên nghiệp, biết đâu ta đạt giải “lứa tuổi”)? Hay chạy 10km lúc chưa có mặt trời, rồi 11km sau nắng, thì lấy cảnh làm cái tình, đi bộ chụp choẹt rồi về đích ăn hình?” Thoắt cái là lại có phương án khác được đưa ra, rồi thay mới ngay tức khắc… “Đúng là bọn thần kinh không ổn định mà!”
Nhưng kìa! “Người tính không bằng trời tính” là có thật! Mưa to như trút nước, ầm ầm từ 4 giờ chiều rồi rả rích tới khuya… Niềm hy vọng trời sẽ mát mẻ, kết hợp cùng tin nhắn chia sẻ của Minh TrueRace: “Đường chạy đẹp và mát lắm, chị chạy tốt nhé!” đã giúp tôi phấn chấn. Thêm một yếu tố tinh thần khác trong tôi là giấc ngủ đêm trước ngày chạy đã tỏ ra vô cùng giá trị.
Ngày hôm đó, bầu trời Siem Reap tiếp đón các runner bằng một trận mưa như trút nước. Ảnh: NVCC
Tỉnh táo. Hoan hỉ. Không đau bụng. Thoải mái với tất cả các phương án có thể hoặc không thể. Không sức ép tốc độ. Tôi thong dong chạy, giữ đều tốc độ mà tôi tự biết “Hôm nay chắc chắn mình sẽ có điều tốt nhất từ đầu năm tới giờ, một kỷ lục cá nhân mới cho cự ly 10km và cả 21km”.
Một phần như kéo tôi mà không có hành động hữu hình hay thúc giục, đó là đội trưởng Đức Anh. Cậu ấy cứ chạy với tốc độ đều, thỉnh thoảng ngoái lại xem tôi thế nào nhưng lại không bị ảnh hưởng bởi tôi. Việc này khiến tôi thấy nhẹ nhõm và cũng là động lực giúp tôi có trách nhiệm hơn với việc cố gắng bám cậu ấy, ít nhất là quãng 10km đầu, để không thấy mình trơ trọi. Và chuyện đó đã đúng như đã nghĩ! Tôi lại còn chụp được ảnh đẹp cho ông chú của làng chạy bộ này nữa chứ! Cảm ơn đội trưởng!
Đường chạy cực đẹp, sạch, thơm mùi cây rừng sau mưa, đặc biệt không có vật cản đường bằng dây hay rào chắn, thay vào đó chỉ bằng những bộ quân phục, đồng phục với nụ cười, cái giơ tay, tuyệt nhiên không tiếng còi ồn ã, cũng không bảng báo chỉ đường và quãng đường, chỉ có nét vẽ tay dưới mặt đường, ví dụ như 12/21km hay 36/42km rất ngộ nghĩnh và đơn giản. Đúng cái thần thái êm ái mà tôi thích đây rồi! Thân thiện từ quang cảnh, không khí tới con người. Nói chung là “mê!” đó.
Mỗi 2 - 3km lại có một Check Point, y như ở quê nhà, chỉ khác là rất giản đơn: nước là chủ yếu, lác đác 2, 3 điểm có thêm Pocari (nước điện giải) và chuối. Thích là vậy nhưng tôi không dám dùng nhiều, vì vẫn chưa tìm thấy nhà vệ sinh. Runner bản địa hầu hết lao vào rừng, còn tôi thì vẫn chưa thể hòa hết mình vào với thiên nhiên.
Cả quãng đường chạy đều sạch sẽ và thơm nức mùi lá sau mưa. Những người đồng đội của chị luôn cố gắng duy trì khoảng cách hợp lý với nhau để không ai cảm thấy bị bỏ lại phía sau. Ảnh: NVCC
Sau khi gặp được nhà vệ sinh sạch đẹp, thơm tho tại nơi mà trước đó tôi cứ tưởng là sẽ không thể có như ở đường chạy quê mình thì tôi thực sự tận hưởng cả đường chạy, hoàn toàn bỏ ý định đuổi theo đội trưởng. Một mình tôi chạy, đi bộ và chụp hình cây cối, trời mây, con người và đặc biệt là những khối thiết kế gồ ghề, xù xì, có phần đổ nát nhưng cuốn hút trên đường chạy. Rất nhanh chóng, tôi bị mê hoặc lúc nào không hay.
Càng gần đích, chúng càng xuất hiện nhiều hơn, hút hồn hơn. Đất đá vô tri nhưng lại khiến tôi rất gì và này nọ… Tâm hồn “đi chạy” của tôi lần này dường như rất mong manh bởi cảnh vật và con người nơi này. Văng vẳng trong đầu là lời một ai đó nói rằng “Angkor rất đẹp và yên ả, cần thời gian chầm chậm để chiêm ngưỡng nó”. Quả đúng là vậy, chắc ở tuổi 44 này, Angkor để lại trong tôi nhiều miên man hơn là cách đây 6 – 7 năm trong một lần đi tour khá vội và mệt nhoài.
Những khối đá gồ ghề, xù xì, trông như đống đổ nát...
Cung đường trải dài bóng cây xanh...
Tàn tích cổ của Angkor...
Tất cả đều được bao phủ một vẻ đẹp yên ả và thanh bình. Ảnh: NVCC
Cuối cùng, tôi cũng đã về đích, sau khi đã “ăn no” cảnh vật, “chén” (vượt qua) nhiều runner mà trong đó tôi nhớ nhất là cậu trai Tây cởi trần chạy chậm với cái bụng trắng mập núng nính, và cả cô chị Tây mà tôi tha thiết đề nghị được chụp ảnh cho. “Please, come on, run, take photo of you with this very beautiful road” (tạm dịch: “Làm ơn đi mà! Chị cứ chạy còn tôi sẽ chụp ảnh chị giữa khung cảnh tuyệt đẹp này). Chị ấy ngỡ ngàng, có lẽ hơi ngại vì sao tôi lại không lo chạy mà cứ nài nỉ chụp ảnh cho. Nhưng rồi chị không cưỡng lại được vì ảnh tôi chụp đẹp quá. Chị dừng lại để gửi ảnh cho bạn trai, còn tôi túc tắc về đích tiếp. “Thỏa mãn ghê!”
Câu chuyện sẽ chẳng tròn vành nếu tôi quên kể rằng, ở đây không có đội cổ động viên chuyên nghiệp như các cuộc đua quê nhà, nhưng lại có nhiều nhóm cổ động viên “không chính thức”, đó là tụi trẻ con với đôi mắt tròn tươi rói và nụ cười bẽn lẽn, chìa sẵn bàn tay đủ thấp và cao, chờ tôi chạy tới. Thậm chí không chỉ có chúng mà còn có cả chó và mèo vẫy đuôi. Tôi đã đập tay từng đứa, tất cả là 6 nhóm túm tụm, và mỉm cười với chúng. Lũ trẻ hạnh phúc khi được làm như thế, còn tôi có thêm niềm yêu đời. Rất tiếc, tôi sợ những chú chó xung quanh vì vui quá mà lao vào mình nên không dám lấy điện thoại ra “selfie” với bọn trẻ…
Và cuối cùng, thứ âm nhạc nào mà bạn sẽ chọn để nghe trên đường chạy? Là rap, rock hay nhạc dance? Mặc dù chúng đều ổn cả nhưng ở cuộc đua này, dường như Angkor đã thấu hiểu lòng tôi. Nhạc cứ thế tự chuyển nhưng rất lạ, không dance, không rap mà là Tóc Tiên, Đinh Hương, Hương Tràm, Vicky Nhung… đã thẩm thấu tôi cả đường chạy, tới nỗi tôi còn nhớ chúng gồm những bài hát nào, ca từ ý nghĩa gì. Tình tới tận vạch đích!
Khu về đích không xập xình kèn loa như đã quen thuộc. Quang cảnh về đích giữa Angkor mang đúng chất của nó, đầy thú vị. Thực sự thấy tiếc cho những người bạn của tôi (đã định đi mà lại không thể đi hoặc chưa quyết tâm đi). Tôi muốn chia sẻ với họ điều này để năm sau cùng nhau đi lại. Tôi và đội trưởng đã đập tay trong lúc cao hứng vì say bia và cũng vì quá thích cuộc đua này, “năm sau đi tiếp nhé!” Được, tôi sẽ đi 10km như lời đã hẹn với mình. Angkor cứ chờ nhé, sau câu chuyện này, tôi tin chắc năm sau, bọn tôi sẽ tham gia nhiều hơn cho xem.
Sau quãng đường dài nhiều vất vả và cũng lắm thứ thú vị, chị và đội trưởng của mình đã xuất sắc dành huy chương. Ảnh: NVCC
Theo lời phát biểu của Bộ trưởng Bộ Du lịch và Chủ tịch Ủy ban Olympic Campuchia trước giờ xuất phát, nơi đây sẽ là nơi diễn ra môn Marathon trong khuôn khổ SEA Games 32 do nước này đăng cai. Thoáng nghĩ, tôi thấy nể nước bạn lắm! Không biết họ có tính mời các vận động viên full marathon SEA Games 31 ở Việt Nam sang tham gia đồng hành cho đầy ắp không khí Đông Dương hay không, nếu có thì thật tuyệt cho những anh chị, bạn bè mà tôi biết.
(Nội dung và hình ảnh trong bài viết được chia sẻ bởi chị Phan Thu)