Hoài niệm cùng cà phê phố núi

Chia sẻ

Chia sẻ zalo Chia sẻ zalo Chia sẻ zalo Chia sẻ zalo

Hoài niệm cùng cà phê phố núi - 1Ở những đô thị khác tại Việt Nam, muốn có không gian uyển chuyển tự nhiên như Đà Lạt thật khó. Người dịu tính coi đây như nơi trú chân lý tưởng. Khách thích khám phá coi xứ sở này là chốn thỏa chí tang bồng. Lượn theo những con đường lúc ẩn lúc hiện, những quán cà phê giữa lưng chừng dốc như quán Ba Cá Bống trong cổ tích về cậu bé Buratino ở đất nước Tí Hon là những nơi mà khi đến Đà Lạt du khách khó lòng bỏ qua…

Hoài niệm cùng cà phê phố núi - 2

Chiều nay, tôi lại về Đà Lạt và chọn một góc khiêm nhường trong quán cà phê Tùng. Quán cà phê nhỏ không mấy nổi bật ấy từ lâu đã trở thành một góc hồi niệm quá vãng và hơn nữa, là chốn tưởng niệm cho những kẻ luôn mang quá khứ vào đời sống hiện tại. Thật lâu rồi tôi mới có lại cái cảm giác thư thái như thế. Được ngồi lặng lẽ giữa những ẩm khách lặng lẽ. Nhạc, vẫn những giai điệu của người nghệ sĩ rong rêu ấy, thong thả những thanh âm cầu hồn theo tiếng tí tách. Cà phê kết tinh qua phin. Những tà áo dài lướt qua cửa kính như cánh hoa layơn run rẩy trong màn sương mỏng thoang thoảng leo dốc…

Thời gian ngai ngái ủ vàng trên những mép viền khung cửa, những ranh gỗ của bàn và ghế. Thời gian lê bước chân chậm chạp đi qua và đọng mờ vết bụi của mình lên bức tranh tường mà chủ nhân đã tôn trọng lưu giữ như những dấu ấn không dễ xóa nhòa. Tôi có cảm giác như những người quanh mình đều mang một tâm sự hay ít ra là hoài niệm về một miền ký ức đã xa. Họ run rẩy đón nhận và sợ chạm vào thực tại sẽ xóa mất cái cảm giác như là chút vốn quý hiếm hoi trong phút cuối ngày. Trong một góc khuất, đôi ghế nan tre còn đó, thời gian đánh bóng lên từng vân tre của ngày xưa một màu vàng như nhũ. Ngày xưa chưa thật đã xưa, người hát rong họ Trịnh và nữ tri âm của mình đã có những buổi chiều lãng đãng khói sương nơi đây trên đường dài du ca và luân lạc. Trong không gian thoắt ẩn thoắt hiện, nửa thực nửa hư đâu đây là di âm của cung la thứ mở đầu cho bản tình ca đồng hành với thời gian.

Ở Đà Lạt, thức uống thi vị này sẽ đưa tâm hồn bạn đến với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Nếu thích náo nhiệt và nhiều sắc màu hãy đến với cà phê Nhật Nguyên đầu cầu Ông Đạo hay rảo qua những quán liền kề nhau bên đường Lê Đại Hành mà mặt trước là suốt chiều dài con dốc lên khu phố trung tâm Hòa Bình. Muốn sẻ chia, giao cảm với bạn bè thì không có nơi nào hay hơn là cùng trôi bồng bềnh trên hồ Xuân Hương nghe giọt cà phê thánh thót qua phin lẫn trong tiếng mưa và giai điệu dương cầm ở Thanh Thủy hay khoác tay nhau đến với Thủy Tạ để hòa trong tiếng tre, tiếng trúc. Nếu tâm tính bạn có phần ưa tĩnh tại thì hãy chọn những ngôi biệt thự ở lưng chừng đồi. Nào Bích Đào, Nam Giao, Song Vy; nào An Tiến, Papa hay Góc Phố. Tự nhiên hơn, là những mái tranh trải dài theo triền thung lũng ở Mimosa, Một Cõi Đi Về. Đó là nơi chốn giúp bạn lãng quên thời gian trong trạng thái giao cảm và chiêm ngưỡng nét kiêu sa của sương chiều lãng đãng trôi về phía rừng xa…

Hoài niệm cùng cà phê phố núi - 3

Cung Tơ Chiều là một quán cà phê thưa khách ẩn mình trên ngọn đồi vắng gần dinh xưa của vị hoàng đế mãn triều Bảo Đại. Quán cà phê này mang dáng vẻ lạ lùng như túp lều cỏ ẩn cư của nhà hiền triết phương Đông hay nơi luyện đan giữa rừng của thầy phù thủy phương Tây trong truyện cổ tích. Thoáng qua thì tưởng thế, nhưng khi tiếng guitar bập bùng và giọng hát với âm vực cao như núi của cô chủ quán cất lên trong khuya thanh vắng thì không gian ngọn đồi vắng bỗng trở nên sinh động và huyễn hoặc đến lạ…

Ở Đà Lạt từng có một quán cà phê bên hồ Xuân Hương mang cái tên nhẹ bồng bềnh bằng tiếng Pháp: Danube Bleu. “Dòng sông xanh” ấy gắn bó với tôi và bạn bè từ những ngày đầu đặt chân lên xứ sương mù. Có một đêm như mọi đêm, bản sonate "Ánh trăng” của Beethoven lung linh và thánh thiện đến thế. Những ánh đèn đường ngả bóng xuống mặt hồ như chùm ly pha lê sóng sánh rực rỡ. Chúng tôi vỡ oà cảm xúc và liên tưởng đến cái bi kịch thần thánh trong bức tranh “Bữa tiệc ly” của danh họa Leonar De Vinci. Đó là đêm cuối cùng, ngày mai bạn tôi rời thành phố cao nguyên đi xa. Đèn trong quán tắt dần. Bữa tiệc với những vũ điệu ánh sáng trên hồ cũng nhạt. Bản sonate chỉ còn du dương những thanh âm cuối cùng, nấn ná luyến lưu cho một cuộc chia tay chưa hẹn ngày tái ngộ. Và nhiều đêm như thế, tôi và bạn bè đã ở trọ trong tâm hồn nhau. Cùng “dòng sông xanh” ngửa mặt trông đồi Cù sẫm bóng và lan man những điều gì không còn nhớ nữa. Gặp lại nhau, bạn hỏi, tôi ngậm ngùi: “Danube Bleu đóng cửa lâu rồi”. Lại có thêm xúc cảm “khắc dấu tìm gươm”. Cà phê đâu còn là cà phê! Tâm hồn đã quyện vào nhau trong những giọt tí ta tí tách thõng như sương ấy. Không gian ấy ta luôn lưu giữ và gợi lại những thổn thức hoài niệm về một thời đã qua.

U.T.B

Chia sẻ

Chia sẻ zalo Chia sẻ zalo Chia sẻ zalo Chia sẻ zalo

CLIP HOT