Măng Ri - Giữ hồn rừng già để bảo tồn quốc bảo

Chia sẻ

Chia sẻ zalo Chia sẻ zalo Chia sẻ zalo Chia sẻ zalo

Nằm ở độ cao trên 1.200m so với mực nước biển, xã Măng Ri (tỉnh Quảng Ngãi) được ví như "trái tim" của vùng sâm Ngọc Linh. Ông Phạm Xuân Quang, Chủ tịch UBND xã Măng Ri, chia sẻ về hành trình gìn giữ loài dược liệu quý gắn liền với sinh kế và văn hóa của đồng bào Xơ Đăng.

Thưa ông, Sâm Ngọc Linh được gọi là "quốc bảo". Với tư cách là người đứng đầu chính quyền xã Măng Ri - vùng lõi của loại sâm này, ông đánh giá thế nào về lợi thế mà thiên nhiên đã ban tặng cho địa phương?

Xã Măng Ri nằm ở vùng lõi của quần thể sâm Ngọc Linh với những điều kiện tự nhiên thuận lợi: độ cao lý tưởng trên 1.200m, đất giàu dinh dưỡng, khí hậu ôn đới mát mẻ quanh năm. Đặc biệt, lớp đất feralit dưới những tán rừng nguyên sinh giàu dinh dưỡng là môi trường hoàn hảo để sâm tích lũy những hoạt chất quý giá.

Hiện nay, toàn xã có hơn 30.700 hecta đất có rừng, trong đó có hơn 2.600 hecta là khu vực phân bố tự nhiên của sâm. Đây là hệ sinh thái và không gian bảo bọc của cây sâm, đồng thời là "trụ cột xanh" trong tầm nhìn phát triển kinh tế - xã hội bền vững của địa phương.

Măng Ri - Giữ hồn rừng già để bảo tồn quốc bảo - 1

Quần thể sâm Ngọc Linh quý giá.

Nhiều chuyên gia cho rằng, để sâm Ngọc Linh giữ được tính "đặc hữu", vai trò của người đồng bào bản địa là không thể thay thế. Ông nghĩ sao về nhận định này?

Tại Măng Ri, đồng bào dân tộc thiểu số (chủ yếu là người Xơ Đăng) chiếm hơn 97% dân số. Họ không chỉ là lực lượng trực tiếp trồng, bảo vệ sâm, mà còn là những người gìn giữ tri thức bản địa - thứ không một quy trình kỹ thuật hiện đại nào có thể thay thế.

Nhờ tập quán canh tác truyền thống, kinh nghiệm đi rừng hay cách quan sát thời tiết giúp bà con hiểu rõ về tập tính, vòng đời của cây sâm, góp phần tạo nên chất lượng đặc hữu cho sâm trồng ở Măng Ri. Với người Xơ Đăng, rừng không chỉ là sinh kế mà còn là không gian văn hóa, tín ngưỡng. Chính lối sống hòa hợp, tôn trọng thiên nhiên qua nhiều thế hệ đã tạo điều kiện tốt nhất cho cây sâm phát triển ổn định.

Măng Ri - Giữ hồn rừng già để bảo tồn quốc bảo - 2

Đồng bào Xơ Đăng đóng vai trò quan trọng trong việc gìn giữ sâm Ngọc Linh.

Hiện, diện tích sâm trồng đang mở rộng. Theo ông, đâu là yếu tố then chốt để giữ vững chất lượng khi chúng ta chuyển từ sâm tự nhiên sang sâm trồng?

Vùng trồng là yếu tố mang tính quyết định. Sâm Ngọc Linh chỉ phát huy đúng giá trị khi được sinh trưởng trong điều kiện thổ nhưỡng, khí hậu đặc thù của dãy Ngọc Linh.

Sâm trồng có sự can thiệp của con người, nếu chúng ta trồng đúng vùng, tuân thủ nghiêm ngặt độ che phủ của tán rừng nguyên sinh và hạn chế tối đa các yếu tố "nhân tạo" như phân bón hóa học hay cải tạo đất quá mức, thì chất lượng sâm trồng có thể tiệm cận sâm tự nhiên. Chúng tôi luôn quán triệt bà con và doanh nghiệp không được nóng vội, bảo vệ rừng chính là bảo vệ thương hiệu sâm.

Măng Ri - Giữ hồn rừng già để bảo tồn quốc bảo - 3

Sâm Ngọc Linh chỉ phát huy giá trị khi được ươm trồng trong điều kiện thổ nhưỡng, khí hậu đặc trưng của dãy Ngọc Linh.

Sâm Ngọc Linh vừa được công nhận là Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia. Điều này có ý nghĩa như thế nào trong công tác quản lý của địa phương, thưa ông?

Đây là sự ghi nhận xứng đáng cho văn hóa ứng xử của đồng bào bản địa với loài cây này. Nó nhắc nhở chúng tôi rằng bảo tồn sâm không chỉ là bảo tồn một loài cây dược liệu, mà là bảo tồn một di sản. Trong phát triển, chúng tôi lưu tâm nhất đến việc duy trì truyền thống tôn trọng rừng, không mở rộng vùng trồng bằng mọi giá và phải giữ gìn nguồn gen quý. Bà con coi sâm là vật báu của núi rừng, nên việc thu hái luôn gắn liền với ý thức gìn giữ bền vững.

Măng Ri - Giữ hồn rừng già để bảo tồn quốc bảo - 4

Người dân nơi đây luôn xem sâm là "báu vật", vì thế, ý thức giữ gìn cây sâm quý rất cao.

Mô hình "Du lịch xanh và phát triển dược liệu dưới tán rừng" đang được nhắc đến như một hướng đi mới. Ông đánh giá thế nào về triển vọng này tại Măng Ri?

Đây là hướng đi chiến lược. Việc kết hợp trồng sâm, bảo tồn rừng và du lịch sinh thái mang lại lợi ích toàn diện. Người dân có thêm thu nhập từ làm du lịch, từ đó nâng cao ý thức giữ rừng - nguồn sống của chính mình.

Chúng tôi đã có những điển hình như mô hình vườn sâm A Sỹ, A Chung, Y Hlang, Hà Trịnh, không chỉ mang lại hiệu quả kinh tế mà còn khơi dậy ý thức bảo tồn trong cộng đồng. Trong tương lai, du khách đến Măng Ri không chỉ để mua sâm, mà còn để trải nghiệm văn hóa Xơ Đăng, tham quan rừng sâm và khám phá vẻ đẹp của núi rừng Ngọc Linh.

Địa phương đang có nhiều chính sách khuyến khích hình thành các hợp tác xã, tổ hợp tác để tạo chuỗi liên kết từ sản xuất đến tiêu thụ, xây dựng các sản phẩm OCOP gắn với thương hiệu Sâm Ngọc Linh, giúp du khách được trải nghiệm dược liệu, bà con có thêm sinh kế. Cụ thể, xã phối hợp với Sở Nông nghiệp và Môi trường tỉnh và các cơ quan chuyên môn hướng dẫn kỹ thuật trồng, chăm sóc bảo tồn sâm. Đồng thời hỗ trợ người dân tiếp cận nguồn vốn ưu đãi theo các Chương trình Mục tiêu Quốc gia (CTMTQG) về nông thôn mới; CTMTQG cho đồng bào dân tộc thiểu số và miền núi khác.

Măng Ri - Giữ hồn rừng già để bảo tồn quốc bảo - 5

Ông Phạm Xuân Quang, Chủ tịch UBND xã Măng Ri, giới thiệu sâm với du khách.

Hiện thị trường Sâm Ngọc Linh đang gặp nhiều thách thức vì nạn sâm giả. Ông có lưu ý gì với người tiêu dùng?

Phía địa phương tăng cường quản lý bằng việc cung cấp chỉ dẫn địa lý vùng trồng cho các vườn đủ tiêu chuẩn về giống, vị trí trồng và quy trình chăm sóc. Bà con cần lưu ý, sâm Ngọc Linh cần ít nhất 6 - 8 năm để đạt giá trị thương phẩm và chất lượng tinh chất, nên khi mua hàng cần hết sức lưu ý nguồn gốc và xuất xứ. Cạnh đó, người mua có thể nhờ giám định chính xác loại sâm bằng phương pháp phân tích gen (DNA barcode), tránh nhầm lẫn với các loài cây tương tự Sâm Ngọc Linh.

Trân trọng cảm ơn ông!

Măng Ri - Giữ hồn rừng già để bảo tồn quốc bảo - 6

Theo ông Phạm Xuân Quang, Chủ tịch UBND xã Măng Ri, người mua có thể nhờ giám định chính xác loại sâm bằng phương pháp phân tích gen. 

SÂM NGỌC LINH - GÌN GIỮ VỊ THẾ TRƯỚC NHỮNG THÁCH THỨC MỚI

(GS Nguyễn Minh Đức)

Trong hành trình nhiều thập kỷ nghiên cứu về sâm Việt Nam, tôi luôn trăn trở làm sao để cây sâm Ngọc Linh có được vị trí xứng đáng với những giá trị quý báu mà nó sở hữu. Là một nhà khoa học, tôi xin chia sẻ một số góc nhìn và lời khuyên mang tính chiến lược để bảo vệ uy tín của sản phẩm quốc gia này.

Măng Ri - Giữ hồn rừng già để bảo tồn quốc bảo - 7

GS. Nguyễn Minh Đức.

1. Phân định rõ ràng để bảo vệ thương hiệu

Hiện nay, thị trường sâm đang đối mặt với sự bất ổn do tình trạng hàng giả, hàng gian và các loại sâm nhập lậu từ Trung Quốc như Tam thất hoang (Tam thất hoang, tức Dã tam thất, được phát hiện tại Vân Nam, Trung Quốc năm 2003, sau đó tìm thấy ở Lai Châu, Việt Nam năm 2013 và được đặt tên là sâm Lai Châu). Đặc biệt, có những ý kiến đề xuất xếp sâm Ngọc Linh và sâm Lai Châu vào chung một chuyên luận trong Dược điển Việt Nam.

Theo quan điểm của tôi, việc gộp chung này sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực đến uy tín của cả hai loại sâm. Dù có chung 1 số hoạt chất saponin trong đó có majonoside-R2, nhưng hai loại sâm này khác nhau rõ rệt về danh pháp khoa học, tính lịch sử - pháp lý, và đặc biệt là giá cả chênh lệch đến hàng trăm lần. Sâm Ngọc Linh cần được định vị là một thương hiệu riêng của sản phẩm quốc gia sâm Việt Nam.

2. Xác định đúng nội hàm "sâm Ngọc Linh"

Chúng ta cần hiểu rằng tên gọi "sâm Ngọc Linh" chỉ nên được áp dụng cho sâm Việt Nam có chỉ dẫn địa lý và mã số vùng trồng tại vùng bản địa Ngọc Linh. Đây là yếu tố cốt lõi tạo nên sự tin tưởng của thị trường và thương hiệu thương phẩm.

Với sâm di thực: Khi cây sâm được mang đi trồng ở các vùng khác, dù đạt chất lượng Dược điển, vẫn cần có sự phân biệt rõ ràng với sâm trồng tại vùng xuất xứ bản địa được gọi là sâm Việt Nam với tư cách một cây sâm đặc hữu bản địa.

Với sâm Lai Châu: Đây là một cây sâm Panax quý (cần phân biệt với các cây sâm dân gian - không phải sâm Panx - giá trị kém hơn như đảng sâm, sâm bố chính, sâm cau), dễ trồng và có giá thành cạnh tranh. Tuy nhiên, thay vì trộn lẫn, chúng ta nên đầu tư nghiên cứu sâu hơn để nâng cao giá trị riêng cho sâm Lai Châu, tránh tình trạng nhầm lẫn, giả mạo gây thiệt hại cho người dùng.

3. Giải pháp nâng tầm quốc tế

Để sâm Việt Nam (tức sâm Ngọc Linh) đã được công nhận là sản phẩm quốc gia (lưu ý sâm Lai Châu và các cây sâm Panax khác chưa được công nhận là sản phẩm quốc gia) thực sự vươn tầm thế giới như sâm Hàn Quốc, chúng ta cần tuân theo thông lệ quốc tế: chỉ nên chọn một cây sâm mang quốc hiệu. Điều này giúp tập trung nguồn lực, tránh sự tản mạn về mục tiêu phát triển.

Bên cạnh đó, tôi kiến nghị:

- Minh bạch quản lý: Công tác kiểm tra chứng nhận chỉ dẫn địa lý và xuất xứ phải thực hiện chặt chẽ, minh bạch.

- Phát triển phương pháp trồng trọt hiện đại: Phương pháp trồng sâm truyền thống dưới tán rừng tự nhiên lệ thuộc vào tự nhiên và giới hạn diện tích trồng trọt, khó tạo ra nguồn sâm hàng hóa có sản lượng, chất lượng cao và ổn định. Cần nghiên cứu mở rộng di thực, phát triển trồng sâm hiện đại theo hướng công nghiệp hóa để tạo ra nguồn sâm hàng hóa.

- Đẩy mạnh khoa học: Cần tiếp tục nghiên cứu để phát hiện thêm các thành phần hoạt chất khác. Vì tuy đã có nhiều công trình nghiên cứu nhưng chủ yếu mới tập trung vào nhóm hoạt chất saponin, trong khi Nhân sâm, Tam thất được nghiên cứu nhiều thành phần hóa học khác.

- Phương pháp kiểm nghiệm: Xây dựng các phương pháp phân tích hiện đại để phân biệt chính xác các loại sâm, bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng và uy tín của "Quốc bảo".

Bảo tồn và phát triển sâm Ngọc Linh không chỉ là câu chuyện kinh tế, mà còn là giữ gìn niềm tự hào của nền dược liệu nước nhà.

Chia sẻ

Chia sẻ zalo Chia sẻ zalo Chia sẻ zalo Chia sẻ zalo

Kim Sen, Ảnh: Minh Thu, Tu Mơ Rông, K5 và NVCC

CLIP HOT